Có một người từ lâu lắm rồi đã hỏi em:
- Em có mẫu người lí tưởng không?
- Không. Để làm gì? Yêu thì không cần lí do và khuôn mẫu.
- Đó là lí do Em dễ sa vào những cái bẫy.
Trong tất cả những mối quan hệ từng có, chưa từng một lần em mang ý nghĩ người con trai ấy sẽ trở thành chồng em, kể cả anh, bởi còn một chặng đường quá dài để đến đó.
Em chưa từng thẳng thắn với ai như thế, cũng chưa từng nghĩ về một mối quan hệ nghiêm túc đến thế. Vì con người của anh, cái cách anh đối với em, làm tự thân em cảm thấy mình có trách nhiệm với mối quan hệ này, dù giữa anh và em chẳng hề có gì ràng buộc.
"Quá nhiều tự do = quá nhiều trách nhiệm"? Ta trên bạn, mà dưới người yêu. Dù đôi lúc như một cặp tình nhân thật sự nhưng em đã không phát triển nó theo cách đó, bởi anh và em là chúng ta, vậy là đủ. Không hứa hẹn, không màu mè, không hỏi lí do, không biện hộ. Em đã để cảm xúc trôi đi quá tự nhiên, nhưng càng về sau, em biết mình cần kiềm nén, cần làm chủ. Bởi theo em, tình yêu thật sự không chỉ có cảm xúc. Em là con gái, con gái dễ bị cảm xúc ảnh hưởng hơn con trai nhiều.
Em, mười bảy tuổi rưỡi, có một trật tự trong lòng như thế này:
1. bản thân
2. gia đình
3. sự nghiệp
4. bạn bè
5. tình yêu
Đương nhiên thực tế lại không được như thế, mà chệch hướng không ít. Em ghét để một người trở thành tất cả hoặc kéo lệch cán cân của mình. Em có quá ích kỉ khi đặt bản thân lên trước thảy mọi thứ không anh? Nếu em không thể hiểu được cái tôi bé nhỏ của mình, làm chủ bộ óc và trái tim mình, thì em không thể chu toàn 4 cái còn lại được.
Em sống lãng đãng và cứng nhắc trong những quy củ của gia đình, mà từ lâu tự ép bản thân chiều theo. Em cần nhiều khoảng lặng riêng. Em thực dụng một cách thiếu thực tế. Em loay hoay với những tính cách và suy nghĩ chưa thật sự định hình của mình. Em méo mó và em không thể vẹn toàn đối với anh trong một số lần ta bên nhau.
Nơi mà mỗi người chúng ta đang ở hiện nay không phải là nhà, nhưng cũng không tạm bợ. Em ghét phải nói "nếu như", nên em không hành động theo hướng đó. Làm sao có thể mãi nghĩ đến tình yêu và khoái cảm khi cả hai còn sống dựa vào ba mẹ, còn ngồi trên giảng đường, còn nông nổi đôi khi, còn một số lần lêu lổng, còn lóng ngóng trước các mối quan hệ, còn với tay từng ngày đến sự nghiệp và trong xa xăm mơ thấy gia đình?
Em thấy cám dỗ khắp nơi, và anh là một cám dỗ lớn, kéo theo hằng hà những cám dỗ khác; mà với những thứ có thể gây nghiện, nếu quá sa đà thì sẽ không vui nữa, ta không thể đương thuần thưởng thức, mà sẽ lạc lối và ảo tưởng.
Ta cần nhau. Nếu gắn bó tạo nên niềm vui be bé, giúp ta thoát khỏi nỗi cô đơn đeo bám, thì tại sao không thể cứ như bây giờ? Người đến rồi người đi, chỉ có kỉ niệm ở lại với ta mãi mãi. Nếu như em của ngày hôm nay đi mất, anh có chắc sẽ gọi em về không anh?
Tình yêu có những đớn đau và mất mát. Nếu ta chưa thực sự đến với nhau, thì không thể rời bỏ nhau được. Em thích anh, thương- một ít, và đam mê nhiều hơn một ít. Em nghĩ về anh, khi thì tí xíu thôi, khi lại là rất nhiều, nhưng không hề là nhớ thương da diết. Vài lần em muốn gọi tiếng "anh yêu", nhưng lại sợ anh hỏi: "Có yêu thật không?" Đến lúc đó em sẽ không biết trả lời sao cả.
Người ta nói em là loại con gái cả thèm chóng chán. Em không cấm mình cái quyền dạo chơi, em chỉ cấm bản thân không được dối lừa. Một khi đã quyết định yêu, em sẽ chung thủy và hết mình, chỉ muốn la lên cho mọi người biết. Em không thể nói yêu anh nếu nghĩ đến những điều đó khiến em chùn bước.
Một số người thích che giấu tình cảm, một số khác có thói quen cường điệu nó. Em đã qua lâu rồi cái thời yêu đương bày tỏ cuồng nhiệt, cái quý nhất em có thể trao anh là sự thành thật, dù em biết đôi khi nó làm cả hai đau đớn. Thời gian sẽ khiến sự trung thực trở thành niềm tin. Có niềm tin, ta có bình yên. Như em đã nói, anh không cần có trách nhiệm với em, chỉ cần có trách nhiệm với bản thân, với mối quan hệ của chúng mình là đủ. Tâm hồn em chỉ là tổng thể những mảnh chắp vá, nhưng em luôn từng ngày cố giữ nó trong sạch, ít nhất là với anh.
Anh bước chân vào cuộc sống của em và khiến em hiểu và yêu nó hơn, biết cách hưởng thụ và nói "không" nhiều hơn. Em và anh thẳng thắn và đồng điệu ở một số khía cạnh, nhưng hợp nhau hay không lại là một chuyện khác. Em không ngoan, cũng không chỉ là những gì em thể hiện với anh, và em biết anh cũng vậy. Cần bao nhiêu là thời gian để nói tiếng yêu, anh à. "Nói luôn rẻ hơn làm rất nhiều".
Em thích từ thương hơn là yêu, bởi nó giản dị và có chút gì đó cao thượng, hi sinh trong đó. Nếu như anh trót lầm tưởng, hay thật sự nghĩ rằng đã yêu em, thì xin anh hãy giữ câu nói đó lại trong lòng, nhé! Em hứa rằng cũng vậy. Đến lúc này em vẫn chưa hình dung ra cuộc sống không có anh, như lúc đầu. Buồn cười thật, em thấy nó khá là mất mát đó anh.
Thật ra mọi chuyện đều dựa trên thái độ. Không có gì là đúng mà cũng không có gì là sai. Cứ coi như những câu chữ này em viết ra đây là cát bụi, rồi cũng tan biến vào hư không. (st)
Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)