Đi đến bờ biển đầy đá lởm chởm, anh ngoài người về phía tôi: “Em lên anh cõng đi qua chỗ này, không đá sẽ cắt đôi chân em nhiều vết rướm máu đấy!”. “Nhưng anh thì sao?”- tôi bướng bỉnh hỏi anh thì bị anh bế xốc lên: “Em nhiều chuyện quá đây, anh là con trai mà!”. Cứ thế, anh chầm chậm bước qua những tảng đá đôi chỗ sắc nhọn. Đến bờ cát êm, anh bỏ tôi xuống và đi cà nhắc. Thâý vậy, tôi chồm xuống vạch chân anh ra xem, đôi bàn chân to khoẻ của anh chi chít những vết cắt. Thương quá, tôi rơm rớm nước mắt, lòng tự trách mình sao lại nằng nặc đòi đi qua bờ đá này. Tôi loay hoay tìm một phiến đá phẳng nhỏ và khắc vào đấy: “Anh vì em đã chịu đau, em xin lỗi!”.
Không giấu được cái tò mò, anh đã hỏi tôi: “Vì sao khi giận anh em lại viết lên bãi cát còn khi xin lỗi anh em lại khắc vào đá?”. Tôi dịu dàng trả lời anh: “Mỗi người cần phải quên đi những chuyện buồn, những lỗi lầm người khác đã gây ra cho mình nhưng không được phép quên đi những lúc người ta đã đối xử tốt với mình, giúp đỡ và hy sinh vì mình, không phải vậy sao anh?” Khi đó anh cười và nắm tay em chặt hơn: “Hy vọng ai cũng biết xoá tan những nỗi buồn và khắc ghi những hạnh phúc như em.” (st)
The Advantages of Colon Hydrotherapy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét