Thứ Năm, 4 tháng 12, 2008
Ngày hôm qua và hôm nay
Trong cuộc sống, có những phút giây của ngày hôm qua, bạn muốn rời thật nhanh khỏi mái trường cấp ba, quên đi những kỳ thi trọng đại đang chờ bạn ở phía trước, quên đi những lời la mắng của thầy cô mỗi khi chúng ta làm chưa tốt “nhiệm vụ” của mình.
Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay, bất chợt bạn cảm thấy lưu luyến khi phải chia tay với một thầy cô nào đó... xúc động bởi những lời dặn dò chân thành và tâm huyết của thầy cô trước khi chúng ta bước vào kỳ thi quan trọng nhất trong một đời người, và cảm thấy rằng ta yêu mái trường mà phút giây của ngày hôm qua, mà đã có lúc ta từng ghét bỏ nó !
Có những phút giây của ngày hôm qua, bạn cảm thấy lạc lõng giữa đám bạn bè của mình. Bạn cảm thấy như tất cả mọi người đều trở nên quay lưng lại với bạn, một cảm giác trống trải và xa lạ... tưởng chừng như mình không có bất cứ một người bạn nào. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay, bạn nhận ra rằng họ luôn quan tâm, che chở và làm cho bạn ấm lòng hơn. Chỉ có điều, phút giây của ngày hôm qua, bạn chưa nhận ra đó thôi!
Có những giây phút của ngày hôm qua, bạn thấy chán sự che chở của cha mẹ. Bạn muốn tự lập, muốn trở thành một "người lớn" theo đúng nghĩa - điều mà cha mẹ bạn không bao giờ nghĩ tới. Nhưng có những giây phút của ngày hôm nay, khi bạn thất bại, vấp ngã, bị tổn thương - lúc ấy bạn chợt nhận ra rằng nơi mình muốn “đến” nhất đó chính là nhà của mình - nơi ấy sẽ có những lời hỏi han ấm áp, là nơi xoá đi tất cả những vết thương lòng, và là nơi bạn mãi mãi có thể tin tưởng để gửi gắm những sẻ chia.
Có những phút giây của ngày hôm qua, bạn cảm mến một ai đó. Và tưởng chừng như cả thế giới này không ai xoay chuyển được bạn. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay, bạn cảm thấy thật buồn cười về tình cảm của mình ở những phút giây của ngày hôm qua, phải chăng đó chỉ là sự "ngộ nhận" bồng bột nhất thời của tuổi mới lớn!?
Có những giây phút của ngày hôm qua, bạn đã khóc, đã buồn, đã gần như tuyệt vọng và mất lòng tin ở một ai đó. Bạn tự nhủ với lòng mình rằng sẽ không bao giờ tin bất cứ ai nữa. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay, bạn cảm nhận rằng đang có ai đó để bạn có thể gửi gắm lòng tin thì...Tại sao lại không nhỉ!?
Có những phút giây của ngày hôm qua, bạn chán chường, mất tự tin vào bản thân vì một thất bại nào đó. Bạn không muốn bất cứ ai biết hay nhắc đến thất bại của bạn. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay, bạn chợt nhận ra rằng phải chấp nhận về thất bại của mình. Vì bạn đã hiểu cái nguy hiểm nhất không phải là thất bại của bạn, mà đó chính là sự "không dám thừa nhận mình đã thất bại" !
Có những phút giây của ngày hôm qua, bạn đã đắm chìm trong ký ức của ngày hôm qua - hôm qua - hôm qua... xa xôi...Tưởng chừng rằng bạn sẽ sống mãi với nó. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay, bạn chợt hiểu ra rằng những phút giây của ngày hôm nay đây mới chính là khoảnh khắc đang lấn chiếm một phần nào đó tiềm thức của bạn.
Vì thế, biết qúy trọng lấy thời gian bởi lẽ, Ngày Hôm Qua là quá khứ chỉ có Ngày Hôm Nay là hiện tại - là món quà, là ngày có thể thay đổi được tương lai của chính chúng ta mà thôi… (st)
Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008
Nụ cười của Mi
“Hôm qua, em mơ gặp mặt mẹ, mẹ cũng mỉm cười với em như chị Mi vậy!”. Mi ngồi xuống bên cạnh, bảo tôi chụp cho Mi và em nhỏ một pô thật hoàng tráng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mi mỉm cười tươi - một nụ cười tràn đầy niềm tin và hạnh phúc mà tôi ấn tượng mãi..
Mi chẳng bao giờ chịu mỉm cười tươi, chính xác là khi chụp hình chung với bạn bè hay riêng một mình. Tôi hỏi Mi lí do tại sao, Mi chỉ mỉm cười “Tại tui cười tươi không đẹp”.
Thân với Mi từ hồi bé xíu xiu, ít khi nào tôi thấy Mi mỉm cười tươi tắn và thoải mái. Hiếm lắm tôi mới bắt gặp Mi cười rạng rỡ những lúc thật vui, rồi dường như Mi giật mình nhớ ra nên chỉ che miệng cười mím chi thôi. Nhỏ Hạnh nói với tôi có lẽ Mi mặc cảm vì Mi không giống ba chị gái xinh đẹp trong gia đình.
Hè năm lớp 11, cả lớp theo cô chủ nhiệm đi thăm nhà trẻ mồ côi khuyết tật ở ngoại ô thành phố. Cuối buổi chụp hình lưu niệm, Mi và tôi đứng cạnh 1 em nhỏ mồ côi khuyết tật bẩm sinh đôi chân. Cô bé ngước nhìn Mi, miệng cười vui vẻ: “Hôm qua, em mơ gặp mặt mẹ, mẹ cũng mỉm cười với em như chị Mi vậy!”. Mi ngồi xuống bên cạnh, bảo tôi chụp cho Mi và em nhỏ một pô thật hoàng tráng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mi mỉm cười tươi - một nụ cười tràn đầy niềm tin và hạnh phúc mà tôi ấn tượng mãi.
Mi bỏ thói quen mỉm cười ngượng ngùng kể từ đó. Nhỏ tâm sự với tôi: “Sao trước đây tui lại không thể cười tươi được, thấy khó khăn và giả tạo làm sao ấy?!”. Tôi được dịp ra vẻ triết lí: “Vậy có bao giờ bà đọc ở đâu đó câu nói: "Hãy cười tươi với cuộc sống thì cuộc sống sẽ cười tươi với bà" chưa? Mỗi lần bà mỉm cười lấy lệ hay mặt khó đăm đăm thì cũng giống như bà đang đứng trước gương mà tự khắt khe với chính mình…”. Mi tặng cho tôi một cái nhéo tai thật đau, khuôn mặt nhỏ bừng sáng với tiếng cười nắc nẻ: “Thôi, tui biết rùi, tui xin ông hãy bớt huyên thuyên với cuộc đời thì cuộc đời cũng sẽ bớt huyên thuyên với ông!”. Tôi trêu Mi bằng cách nhắc lại những câu triết lí cũ khiến Mi đuổi theo tôi để “trừng phạt” cho đích đáng. Dưới khuôn viên giảng đường giờ giải lao buổi sáng, nụ cười của Mi hòa vào không trung rợp bóng cây, tôi nghe như có tiếng nắng đang reo, ấm áp… (st)
Popular Herbal
Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008
Đổi thay
Vậy là hai năm đã trôi qua, một thời gian không dài nhưng cũng đủ để quên đi một người và tìm thân người mới. Thế nhưng em vẫn không thể quên được anh, quên những kỷ niệm của mối tình đầu.
Tất cả các con đường của thành phố Mỹ Tho đều có dấu vết của kỷ niệm. Ngày ấy trên chiếc xe đạp cũ, anh chở em đi khắp phố phường, len lỏi qua từng ngõ ngách. Có lần em hỏi: “Anh mệt không?”. “Mệt. Nhưng chả lẽ để em chở anh sao?” Mình yêu nhau chân thành, không hề giữ kẽ như những đôi tình nhân khác phải không anh?
Thế nhưng, kết cục chuyện tình mình lại giống những đôi tình nhân khác. Em tin rằng anh yêu em, “anh yêu em nhiều hơn là em nghĩ” như lời anh thường nói. Nhưng tình yêu ấy không đủ sức để quên đi những tính cách vốn có của mình. Những gì anh cần, em hoàn toàn không có. Cuộc chia tay đã xảy ra ngoài dự liệu của em. “Mình chia tay thôi”. Có lẽ anh nói lời chia tay với em, chẳng phải vì một bóng hình nào khác, chỉ vì anh nghĩ đã đến lúc anh “phải” như thế. Vậy là hết!
Tuy đau khổ, nhưng em cũng không muốn giữ lại những gì đã thật sự không muốn ở lại với mình. Ðôi mắt ráo hoảnh. “Vâng, đến một lúc nào đó em cũng sẽ quên anh. Một năm, một tháng hoặc có thể ngày mai, ngay sau khi em thức giấc”. Em nhìn lại lần cuối cùng căn phòng nhỏ mà em biết không bao giờ trở lại. Em nhìn anh như nhìn một kẻ xa lạ rồi bước ngay, bỏ lại sau lưng đôi mắt mở to sửng sốt... Anh biết không, trên đường về, đôi mắt em vẫn ráo hoảnh. Em biết rằng nếu em khóc được, hẳn sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhưng em không thể khóc, không thể khóc trước cái chết của trái tim mình...
Thế rồi ta mất nhau, mất luôn những buổi chiều rong ruổi khắp phố phường. Xe đạp buồn thiu... Em lại sống những ngày không có anh, cố làm việc để lấp đầy khoảng trống, cố trở thành một con người khác với những suy nghĩ chính chắn hơn. Bởi em có cảm giác như ở đâu đó, anh vẫn đang theo dõi và sẽ cười nhạo nếu em là một con bé yếu đuối quỵ lụy.
Em có thói quen chê trách những bài thơ thất tình ướt nhẹp, những cô gái, chàng trai ở trang tiểu thuyết rẻ tiền, nhưng chỉ có em, em mới hiểu được chính bản thân mình. Những khi xong việc, có một nỗi buồn thôi thúc em đi lang thang trên phố, loay hoay với sự lạc lõng của mình. Quay đều, quay đều... từng vòng xe. Ðôi khi em lại thấy hình ảnh chúng ta ngày xưa; anh biết không, trái tim tội nghiệp của em lại nhói đau. Ngày chủ nhật, thành phố Mỹ Tho chợt rộng đến mức không có những cuộc gặp gỡ tình cờ trên đường.
Ðôi lúc em nhớ anh đến không chịu nổi, xé vội tờ giấy chỉ để viết vội vàng: “Em nhớ anh lắm”. Nhưng biết bao lần, người viết thư cũng lại là người nhận. (st)
Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008
Gió-cát và sóng biển...
Đi đến bờ biển đầy đá lởm chởm, anh ngoài người về phía tôi: “Em lên anh cõng đi qua chỗ này, không đá sẽ cắt đôi chân em nhiều vết rướm máu đấy!”. “Nhưng anh thì sao?”- tôi bướng bỉnh hỏi anh thì bị anh bế xốc lên: “Em nhiều chuyện quá đây, anh là con trai mà!”. Cứ thế, anh chầm chậm bước qua những tảng đá đôi chỗ sắc nhọn. Đến bờ cát êm, anh bỏ tôi xuống và đi cà nhắc. Thâý vậy, tôi chồm xuống vạch chân anh ra xem, đôi bàn chân to khoẻ của anh chi chít những vết cắt. Thương quá, tôi rơm rớm nước mắt, lòng tự trách mình sao lại nằng nặc đòi đi qua bờ đá này. Tôi loay hoay tìm một phiến đá phẳng nhỏ và khắc vào đấy: “Anh vì em đã chịu đau, em xin lỗi!”.
Không giấu được cái tò mò, anh đã hỏi tôi: “Vì sao khi giận anh em lại viết lên bãi cát còn khi xin lỗi anh em lại khắc vào đá?”. Tôi dịu dàng trả lời anh: “Mỗi người cần phải quên đi những chuyện buồn, những lỗi lầm người khác đã gây ra cho mình nhưng không được phép quên đi những lúc người ta đã đối xử tốt với mình, giúp đỡ và hy sinh vì mình, không phải vậy sao anh?” Khi đó anh cười và nắm tay em chặt hơn: “Hy vọng ai cũng biết xoá tan những nỗi buồn và khắc ghi những hạnh phúc như em.” (st)
The Advantages of Colon Hydrotherapy